Điệp Vụ MAX: Huyền Thoại Hài Kịch Vượt Thời Gian
Get Smart, loạt phim truyền hình thập niên 1960, vẫn là một chương trình hài kịch được yêu mến và mang tính biểu tượng. Phim có sự tham gia của Don Adams trong vai Maxwell Smart, Đặc vụ 86, một mật vụ vụng về nhưng cuối cùng lại thành công của CONTROL, một cơ quan tình báo hư cấu của Mỹ. Barbara Feldon đóng vai Đặc vụ 99, cộng sự tài năng và thông minh của Smart. “Phản ứng hóa học” và thời điểm hài hước của họ là trọng tâm tạo nên sức hấp dẫn bền bỉ của chương trình. Sự hài hước của chương trình phụ thuộc nhiều vào các pha hành động slapstick, lời thoại dí dỏm và các câu nói đùa lặp đi lặp lại, nhiều trong số đó vẫn còn được nhận ra cho đến ngày nay. Loạt phim đã châm biếm một cách khéo léo thể loại phim điệp viên, vốn rất phổ biến vào thời điểm đó do Chiến tranh Lạnh và sự thành công của các bộ phim James Bond. Get Smart mang đến một điểm nhấn hài hước đối lập với sự nghiêm túc của hoạt động gián điệp, thể hiện một thế giới nơi các điệp viên thường bất tài và phụ thuộc vào các thiết bị kỳ quái.
Sự nổi tiếng bền bỉ của Get Smart một phần là do các nhân vật đáng nhớ của nó. Mối quan hệ năng động giữa Max và 99 mang đến cả sự căng thẳng hài hước và lãng mạn, trong khi dàn diễn viên phụ, bao gồm Chief (Ed Platt), Đặc vụ 13 (David Ketchum) và Siegfried (Bernie Kopell), đã góp phần làm phong phú thêm sự hài hước của chương trình. Những người sáng tạo ra chương trình, Mel Brooks và Buck Henry, được biết đến với sự dí dỏm sắc bén và tính hài hước châm biếm, mà họ đã truyền vào mỗi tập của Get Smart. Lối viết thông minh này, kết hợp với dàn diễn viên tài năng, đã đảm bảo rằng chương trình gây được tiếng vang với khán giả và tiếp tục được nhiều thế hệ người xem yêu thích.
Các thiết bị mang tính biểu tượng của chương trình, chẳng hạn như điện thoại giấu trong giày và nón im lặng, đã trở thành đồng nghĩa với Get Smart và ngay lập tức được nhận ra ngay cả với những người chưa từng xem chương trình. Những thiết bị này, thường bị trục trặc hoặc được sử dụng trong những tình huống phi lý, là nguồn gây cười không ngừng. Những câu cửa miệng như “Would you believe…?” (Bạn có tin được không…?) và “Missed it by that much!” (Suýt trúng rồi!) đã ăn sâu vào văn hóa đại chúng, củng cố thêm di sản của chương trình. Sự hài hước của chương trình đã vượt qua nhiều thế hệ, hấp dẫn cả khán giả đương thời và những người xem khám phá nó lần đầu tiên. Chủ đề chính diện so với phản diện, mặc dù được thể hiện trong bối cảnh hài hước, nhưng vẫn tạo được tiếng vang với người xem, trong khi giọng điệu nhẹ nhàng của chương trình mang đến một lối thoát khỏi những lo lắng của thời kỳ Chiến tranh Lạnh.
Ảnh hưởng của Get Smart vẫn có thể được nhìn thấy trong hài kịch đương đại. Việc chương trình sử dụng slapstick, lời thoại dí dỏm và sự hài hước châm biếm đã mở đường cho nhiều bộ phim hài sau này. Sự nổi tiếng bền bỉ của nó nói lên chất lượng vượt thời gian của sự hài hước và các nhân vật. Thành công của chương trình đã dẫn đến nhiều phiên bản làm lại và chuyển thể khác nhau, bao gồm một loạt phim truyền hình năm 1995 với sự tham gia của Andy Dick và một bộ phim năm 2008 với sự tham gia của Steve Carell và Anne Hathaway. Trong khi những phiên bản sau này có mức độ thành công khác nhau, loạt phim Get Smart gốc vẫn là phiên bản chuẩn mực đối với nhiều người hâm mộ. Nó tiếp tục được ca ngợi vì sự pha trộn độc đáo giữa châm biếm điệp viên, hài kịch slapstick và các nhân vật đáng nhớ. Khả năng làm cho khán giả cười đồng thời châm biếm các quy ước của thể loại phim điệp viên đã củng cố vị trí của nó như một tác phẩm kinh điển thực sự của truyền hình.