
Tại Sao Ta Thích Xem Kẻ Xấu Thắng?
Sự cuốn hút của các chương trình truyền hình đen tối và đáng lo ngại dường như trái ngược với trực giác trong thế giới ngày nay, nơi tràn ngập những nỗi kinh hoàng ngoài đời thực. Tại sao chúng ta lại khao khát những câu chuyện hư cấu đầy bạo lực, phản bội và sự mơ hồ về đạo đức? Câu trả lời có thể nằm ở quá khứ, cụ thể là trong thời kỳ hỗn loạn của thế kỷ 17.
Những năm 1600, giống như ngày nay, được đánh dấu bởi tình trạng bất ổn xã hội, biến động văn hóa và mưu đồ chính trị. Sự trỗi dậy của Đế chế Ottoman, những kẻ có ảnh hưởng đầy mưu mô và những tranh chấp đẫm máu vì quyền lực đã phản ánh những lo lắng đương thời. Sự bùng phát dịch bệnh và biến đổi khí hậu càng làm tăng thêm cảm giác bất an và sợ hãi.
Bức tranh mô tả cảnh hỗn loạn và biến động của thế kỷ 17, tượng trưng cho sự bất ổn của thời đại và phản ánh những lo lắng đương thời.
Trong thời đại lo âu này, William Shakespeare xuất hiện, một nhà viết kịch đã khéo léo điều khiển cảm xúc của khán giả. Những bi kịch của ông, đầy rẫy phù thủy, ma quỷ và những nhân vật phức tạp về mặt đạo đức, đã vô cùng nổi tiếng. Các vở kịch như Macbeth, Hamlet và King Lear đã gây được tiếng vang với khán giả không phải bất chấp những chủ đề đáng lo ngại của chúng, mà chính là vì chúng.
Shakespeare, giống như những người sáng tạo ra các chương trình truyền hình đen tối ngày nay, đã hiểu khái niệm catharsis của Aristotle: sự giải phóng cảm xúc và thanh lọc khi xem một bi kịch. Sự giải phóng cảm xúc này, được trải nghiệm trong một môi trường an toàn và có kiểm soát, giúp điều tiết những cảm xúc quá tải như sợ hãi, tội lỗi và thù hận.
Các bộ phim truyền hình hiện đại như “Game of Thrones”, “The Walking Dead” và “House of Cards” cũng khai thác nhu cầu tâm lý này về catharsis. Bằng cách đắm mình vào những thế giới hư cấu đầy rẫy nguy hiểm và sự mơ hồ về đạo đức, chúng ta trải nghiệm cảm giác giải phóng cảm xúc và trân trọng hơn sự an toàn của chính cuộc sống mình.
Sự phổ biến của các chương trình như “Orange is the New Black”, “Mr. Robot” và “Vikings”, với những chủ đề ảm đạm và những nhân vật có vấn đề về đạo đức, càng nhấn mạnh hiện tượng này. Những câu chuyện này cho phép chúng ta khám phá những khía cạnh đen tối hơn của bản chất con người mà không phải gánh chịu hậu quả trong thế giới thực. Chúng ta có thể đối mặt với nỗi sợ hãi và lo lắng của mình trong một môi trường được kiểm soát, cuối cùng sẽ có được cảm giác nhẹ nhõm và kiểm soát.
Việc tiếp xúc có kiểm soát với nỗi sợ hãi và lo lắng này hoạt động như một hình thức vi lượng đồng căn về tâm lý. Sự kích thích khó chịu, bị giới hạn trên màn hình, cho phép chúng ta xử lý những cảm xúc tiêu cực mà không gây hại thực sự. Khả năng rời đi bất cứ lúc nào củng cố cảm giác an toàn và kiểm soát, điều quan trọng trong một thế giới thường được coi là hỗn loạn và khó đoán.
Bằng cách tham gia vào nội dung đen tối và đáng lo ngại trong giới hạn an toàn của hư cấu, chúng ta có được cảm giác về quan điểm và khả năng phục hồi cảm xúc. Cảm giác hồi hộp khi xem những điều tồi tệ xảy ra với các nhân vật hư cấu cho phép chúng ta đối mặt với những lo lắng của chính mình và trở nên mạnh mẽ hơn một cách kỳ lạ.