Sự Thất Bại của Frasier: Bài Học Từ Murphy Brown
Phiên bản làm lại của sitcom “Frasier” trên Paramount Plus đã nhận về nhiều chỉ trích, khiến người ta liên tưởng đến sự thất bại của việc hồi sinh chương trình truyền hình “Murphy Brown”. Loạt phim mới, với sự trở lại của Kelsey Grammer trong vai bác sĩ Frasier Crane tự cao tự đại, đã không thể tái hiện được sự hấp dẫn của phiên bản gốc, khiến người xem thất vọng và đặt câu hỏi về quyết định làm lại bộ sitcom được yêu thích này. Diễn xuất của Grammer, dù vẫn thể hiện tài năng hài hước và sự am hiểu sâu sắc về nhân vật, lại bị lu mờ bởi một tiền đề yếu kém, các nhân vật thiếu sức sống và sự thay đổi bối cảnh đột ngột.
Việc Frasier chuyển từ Seattle đến Boston là một sai lầm nghiêm trọng, cắt đứt mối liên hệ với môi trường quen thuộc và các nhân vật phụ đã làm nên thành công của loạt phim gốc. Sự vắng mặt của Niles, Martin, Roz và những nhân vật quan trọng khác tạo ra một khoảng trống mà các nhân vật mới không thể lấp đầy. Nỗ lực của các biên kịch trong việc giới thiệu những mối quan hệ mới với con trai của Frasier, Freddie, và sự tương tác của anh với một đồng nghiệp người Anh và một vị hiệu trưởng da đen cảm thấy gượng ép và thiếu sự ăn ý tự nhiên.
Loạt phim mới cố gắng tạo dựng nền tảng hài hước thông qua Freddie, hiện là một lính cứu hỏa bỏ học Harvard, và anh họ David. Tuy nhiên, tính cách một chiều và những câu chuyện cười dễ đoán của họ không thể so sánh với sự dí dỏm và hài hước tinh tế của cha mẹ họ trong “Frasier” bản gốc. Sự xuất sắc của chương trình truyền hình “Murphy Brown” gốc, với sự châm biếm chính trị sắc bén và dàn diễn viên đồng đều, càng làm nổi bật những thiếu sót của phiên bản làm lại “Frasier”. Sự tương phản rõ rệt giữa hai phiên bản làm lại nhấn mạnh tầm quan trọng của một tiền đề được xây dựng tốt và các nhân vật hấp dẫn trong việc thổi hồn mới vào các sitcom kinh điển.
Quyết định để Frasier dạy học tại Harvard, bị giới hạn trong một văn phòng không có cửa sổ chung với một đồng nghiệp người Anh kém phát triển, càng hạn chế tiềm năng hài hước của chương trình. Việc thiếu cốt truyện hấp dẫn và sự hài hước chân thực khiến người xem khao khát những đoạn đối thoại thông minh và mối quan hệ phức tạp đã định hình nên loạt phim gốc. Việc đưa vào các nhân vật đa dạng một cách gượng ép mà không có sự hòa nhập ý nghĩa vào câu chuyện giống như một cử chỉ hình thức hơn là một nỗ lực chân thành trong việc đại diện. Chương trình làm lại trở nên nhạt nhẽo, không đạt được mục tiêu tái hiện lại sự kỳ diệu đã làm nên thành công của phiên bản gốc. Trải nghiệm “Murphy Brown” đóng vai trò như một câu chuyện cảnh báo cho những lần làm lại sitcom trong tương lai, cho thấy khó khăn trong việc tái tạo thành công của những chương trình được yêu thích mà không có nền tảng vững chắc và các nhân vật hấp dẫn.
Lỗi cơ bản của phiên bản làm lại “Frasier” nằm ở việc rời bỏ những yếu tố cốt lõi đã làm nên thành công của loạt phim gốc. Dàn diễn viên gắn bó chặt chẽ, những câu thoại dí dỏm và những mối quan hệ gia đình gần gũi đều vắng bóng, thay vào đó là một câu chuyện rời rạc và các nhân vật kém phát triển.
Tiếng cười giả tạo chói tai, được mô tả nghe như “người từ bệnh viện tâm thần”, càng làm giảm trải nghiệm xem, làm nổi bật sự mất kết nối giữa sự hài hước dự định và phản ứng của khán giả. Phiên bản làm lại của chương trình truyền hình “Murphy Brown” cũng chịu chung số phận, không thu hút được người xem yêu thích sự pha trộn độc đáo giữa hài hước và bình luận xã hội của bản gốc.
Cuối cùng, phiên bản làm lại “Frasier” là một lời nhắc nhở rằng một phiên bản làm lại thành công đòi hỏi nhiều hơn là một gương mặt quen thuộc. Nó đòi hỏi một góc nhìn mới mẻ, những nhân vật hấp dẫn và sự hiểu biết thực sự về điều gì đã làm nên sự yêu thích của loạt phim gốc. Nếu không có những yếu tố cần thiết này, ngay cả những nhân vật mang tính biểu tượng nhất cũng không thể cứu vãn một phiên bản làm lại được xây dựng kém. Sự thất bại của cả hai phiên bản làm lại “Frasier” và “Murphy Brown” nhấn mạnh sự cân bằng tinh tế cần thiết để hồi sinh thành công các chương trình truyền hình được yêu thích.